Xa nhà nhiều năm, bay nhảy chốn lạ, đến khi tay ba lạnh ngắt, còn chân mẹ cũng khuỵu cong, tôi mới nhận ra mình đã để mẹ cha mòn mỏi đợi trong những cơn bão tự nhiên, và cả cơn bão lòng đắng chát.
Minh họa: ĐẶNG HỒNG QUÂN
Đặt va li trước sân, nơi mảnh hè bằng xi măng đã bong thành hố trũng, tôi ngó ngôi nhà bị bão tàn phá tới ngả nghiêng đầy sẹo. Những vết nứt cũ mới đan xen trên vách nối hệt hoa văn trên bàn tay ba mẹ. Gân guốc và chai sần. Những cảm xúc lạ quen ập tiến vào, chợt làm nhòe đôi mắt.
Tôi ngó nghiêng, chậu cây trạng nguyên của ba vẫn bình yên cạnh bậc tam cấp.
Từ ngày ba mất, nhà tôi đã có những khoảng trống vô định. Cái hiên ba hay lén ngồi hút thuốc trở nên trơ trọi. Chiếc tivi ba xem thời sự đặt cạnh khung cửa cũng chẳng còn cất tiếng. Bộ ghế đá ngoài sân, mỗi lần rảnh rỗi hai ba con hay ngồi nhâm nhi ly cà phê phin, nay cũng phủ kín bụi mịn. Thấy đâu cũng thương lạ thương lùng.
Ngày chưa bão
Ngày chưa dông bão, nhà tôi như một biểu tượng trong xóm bởi lối kiến trúc đặc trưng của những năm 1990, khi việc ốp nhiều viên đá nhỏ vào tường trở thành mốt được ưa chuộng. Ba treo mấy giò phong lan trên hai vách tường ốp đá, mỗi lần ra hoa chẳng khác nào được mọc trên sỏi khô.
Ba cũng đặt dưới hiên một bộ bàn ghế đá. Buổi tối, ba thích bật bóng đèn huỳnh quang ngoài sân, nhâm nhi ly cà phê nóng, rồi bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nụ cười hào sảng của ba như làm sáng bừng cả một góc nhà.
Tôi nhớ mãi những hôm chang chang nắng, hai ba con đội nón lá, xách theo xô nhựa ra ao ngoài đồng để múc bùn về trồng sen, người lấm lem bẩn. Hay mỗi khi chúng tôi đi dạo đâu đấy, thấy nơi nào có hoa đẹp liền ngắc ngứ dừng xe, vừa mua vừa "xin xỏ" vài nhánh về trồng.
Cứ gom góp mỗi chỗ một ít, rồi chẳng biết từ bao giờ mà góc sân nhỏ trở thành một biển hoa đa sắc. Ba còn đi mua thêm mấy dây đèn nhấp nháy treo trên hàng rào phía trước, nơi có cụm hoa giấy ghép màu trắng - hồng.
Ba bảo mỗi lần ngồi đây uống cà phê, sẽ có cảm giác như đang ở trong một quán sân vườn mát rượi. Tôi nghe thế, tít mắt cười.
Có thể nói, mỗi nhành cây ngọn cỏ nơi góc sân trước hiên nhà đều mọc lên từ sự chắt chiu tích cóp của hai ba con, mười mấy năm trời liên tục. Vậy mà bão đến...
Ngày bão tới
Bão tràn về. Gió thổi bật gốc xoài cạnh nền giếng. Qua khe cửa ti hí, mẹ bảo mái tôn nhà chú Thành cũng đã theo gió lốc mà bay ra đồng, che kín mớ lúa trũng nước. Mảnh vườn sau nhà cũng chẳng chịu nổi cơn bão. Những đoạn chuối mốc ngã gãy nửa. Giàn ti gôn ba trồng rơi tơi tả. Chẳng ai biết trước tương lai, khi mới đây chúng hãy còn tươi tốt.
Chút xót xa khó tả dâng trào. Vậy là tôi xắn vội tay áo. Thu dọn lại đống đổ nát. Dựng hàng rào, trồng lại cây. Dùng dây thừng buộc néo lại thân chuối. Kéo giàn ti gôn leo tạm lên bụi vú sữa sau nhà. Ngồi vuốt mồ hôi ướt rượt trên trán, tự nhiên nhớ những cơn bão ngày nhỏ, có đôi tay ba đỡ cho chúng tôi cả một mảnh trời.
Trong khoảnh khắc, tôi chợt nhớ tới cách dùng từ trong tiếng Anh. Về từ "nhà", "home" và "house". Với tôi, ngôi nhà này không chỉ là nơi ở, mà là tổ ấm, là chốn neo đậu hằng hà ký ức về ba thuở sinh thời.
Tôi sẽ thay ba chăm bẵm những khóm hoa nhỏ, để từ sỏi đá, chúng mọc ra những sắc màu đẹp tươi. Và cũng để vực dậy một điểm tựa, dìu mẹ bình yên đi qua những dông bão cuộc đời.
Ai cũng muốn có cho mình một ngôi nhà, nơi bão sẽ dừng sau cánh cửa...
Đăng thảo luận